Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012


Em, em vô tình mang lại cho ai đó nguồn động lực sống mà chính em cũng không hề biết. Tôi dám cá rằng chính ngay những lúc em cười một nụ cười vô tư, em cũng không hề biết rằng với ai đó, nụ cười của em đáng giá tới mức nào. Trong tâm trí người đó, chưa từng tồn tại ý nghĩ rằng em thật vô tâm khi không biết người ấy nghĩ gì. Đối với người ấy, những hành động bình thường nhất của em cũng trở thành những điều kỳ diệu, những phép màu mà người ấy thậm chí còn không dám mơ tới trong những giấc mơ. Người ấy và em bằng tuổi nhau, nhưng học khác khoa tại một trường đại học mà nơi nó được mệnh danh là xứ xở lãng mạn. Em học giỏi, vô tư và hát hay. Còn người ấy là một chàng trai vô cùng bình thường, nhưng số phận đã mang em tới trước mặt người ấy như một món quà - điều mà chỉ tồn tại trong ý nghĩ của người ấy.
Người ấy si mê em, người ấy nói với tôi người ấy yêu mái tóc quăn quăn của em, đối với người ấy, mái tóc của em giống như những áng mây bồng bềnh. Mỗi khi em vô tình lướt qua người ấy trên phố, em để lại cho người ấy một cảm giác sung sướng lạ kỳ. Em bước qua, để lại một mùi hương thơm mát dịu nhẹ và bông có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cả không gian như bừng sáng trước mặt người ấy. Mùi hương đó đã in sâu vào tâm trí kẻ si tình như một điều đã trở thành quen thuộc. Tôi có phóng đại quá không về em như vậy? Nhưng nhìn kìa, người ấy đang đứng như trời trồng giữa phố với ánh mắt nhắm nghiền thích thú.
Người ấy nói với tôi người ấy còn yêu nụ cười của em nữa. Chính tôi cũng đã được nghe em cười một vài lần, tuy nhiên cái cảm nhận bình thường của tôi không thể sánh với những cảm nhận tinh tế của người ấy dành cho em. Nó giống như một người nghệ sĩ đang say sưa bình luận về một bản nhạc bất hủ đã khắc sâu vao trái tim của biết bao kẻ si tình. Và em biết không! còn điều này nữa, quan trọng nhất. Người ấy nói với tôi rằng em hay hát cho người ấy nghe và em có biết được tác dụng của những bài hát em đã hát với người ấy như thế nào không? Khi đang chạy ngược xuôi với công việc và khách hàng, trên tai người ấy vẫn đeo chiếc head-phone trong đó đang vang lên những bài hát em đã hát. Mọi người thắc mắc thì người ấy cười xòa rồi vui vẻ nói:" nữ hoàng của tôi đang cất lên những điệu nhạc và lời ca hay nhất để giúp tớ quên đi mệt nhọc trong công việc đấy!". Thế là mọi người được một phen khâm phục và hạnh phúc thay cho một kẻ si tình. Nhưng họ có biết đâu đó chỉ là những bài hát vô tư của em đã được người ấy tôn lên trở thành những điệu nhạc huyền ảo của chốn thiên đường.
Tôi muốn người ấy biết một sự thật rằng những điều em đang làm là rất vô tư và không hề có ý gì với người ấy cả. Nhưng tôi lại không dám vì tôi sợ sẽ làm người ấy mất đi cái vui vẻ và sự lỗ lực đang có. Một lần tôi vô ý nói với người ấy:" Mày đừng có mơ tưởng nữa, người ta học giỏi lại xinh đẹp, hát hay. Mày không phải và không thể trở thành một chiếc đũa bằng vàng để sánh đôi với cô ấy trên một chiếc mâm bằng ngọc đâu!" Và đêm đó, em biết không? tôi đã thấy người ấy ngồi lặng lẽ trong phòng với một cây nến, người ấy cầm trên tay chiếc đàn ghi-ta và dạo lên những bản nhạc mà mới chỉ nghe thôi đã cảm thấy tê tái cõi lòng rồi. Và tôi còn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má người ấy nữa. Đến đấy, tôi lặng lẽ khép cánh cửa và đi ra ngoài. Tôi không nghĩ điều tôi nói lại ảnh hưởng tới người ấy như vậy. Hay là đêm nào người ấy cũng ngồi như thế?
Và sau tất cả, tôi viết những dòng này để gửi đến em như một lời khẩn cầu rằng nếu có thể, em hãy cứu vớt một trái tim mà vì em mà nó đang cháy bỏng tới tê tái hoặc nếu em không làm được như vậy, thì cũng xin em đừng giết chết trái tim đó - trái tim mà ở đó, em đã và đang tồn tại như người chủ nhân duy nhất.
Categories:

2 nhận xét: