Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011


Gửi bạn tôi!
Tôi cũng như Bạn! Cũng có một tình yêu! Tôi và người ấy yêu nhau được bốn năm. Và cũng như Bạn, chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm. Chúng tôi đều là sinh viên. Bạn cũng đã từng là sinh viên đúng không?. Bạn nói rằng “Tình yêu sinh viên thật đẹp”. Uhm! bạn và tôi có chung suy nghĩ rồi đó. Nhưng bạn ơi có phải tình yêu sinh viên sẽ kết thúc sau khi hai người tốt nghiệp phải không? Chính tôi cũng không bao giờ tin và hi vọng điều đó xảy ra. Nhưng số phận đâu có theo ý muốn của chủ nhân của nó bao giờ! Người yêu tôi tốt nghiệp rồi! Người ấy học hơn tôi một khóa. Vậy là bạn chắc rằng kết thúc của chúng tôi là như thế sao? Tôi không tin đâu!


Bạn à! Tôi muốn chia sẻ với bạn chuyện của tôi! Bạn đồng ý chứ?


Chúng tôi, một quê ở Nghệ An, Một ở Yên Bái. Số phận đẩy đưa hai đứa cùng vào học trong trường ĐH Đà Lạt, người ấy hơn tôi một khóa. Người ấy học Ngữ Văn, còn tôi học Anh Văn. Hai ngành tuy khác biệt nhau về hệ thống ngôn ngữ, nhưng lại rất giống nhau vì đều có chữ “Văn” trong đó. Tôi nghĩ đơn giản như thế đấy! Chúng tôi đến với nhau giống như là định mệnh an bài vậy! Người ấy là bạn của chị tôi, khi tôi mới vào ĐH, người ấy và chị đã giúp tôi rất rất nhiều. Ngày đầu tiên người ấy và chị tôi đưa tôi đi picnic trong “Thung Lũng Tình Yêu”. Bạn biết không, chuyến đi chơi không để lại trong tôi ấn tượng bằng sự tâm lý của người ấy. Sự tận tình của một người con gái khiến tôi như từ một thằng đàn ông trở thành một tên ngốc khi bên người ấy. Sau chuyến đi chơi,tôi giống như là bị khùng vậy đó (lúc đó tôi nghĩ thế đấy!) suốt ngày trong tâm trí tôi ngập tràn hình ảnh của người ấy. Tôi quyết định sẽ tiếp cận. Lúc đó quyết định này chẳng mấy khó khăn, nhưng đến giờ này đây, tôi mới biết rằng chính quyết định đó làm cho tôi bây giờ, một nửa trái tim thì tan nát còn nửa kia thì đóng băng.

Tôi kể tiếp nhé! Khi tiếp xúc với người ấy tôi mới biết người ấy vừa mới chia tay một tình yêu! Thật là tốt, càng dễ tấn công, “khi một người con gái mất đi chỗ dựa thì họ sẽ dựa vào một chỗ khác rất nhanh”, câu này tôi rút ra được sau khi chứng kiến chuyện tình yêu của bạn bè tôi và từ những gì tôi nhìn thấy trong cuộc đời. Tôi đến với người ấy rất chân thành, mối tình đầu mà! Có gì chân thành hơn mối tình đầu tiên cơ chứ! Bạn đồng ý không? Thời gian tán tỉnh của tôi mất hơn bốn tháng, lúc đầu người ấy lạnh nhạt lắm, nhiều lúc tôi cũng nản, nhưng chả lẽ lại để trái tim tôi cứ nhảy trong lồng ngực mãi như thế! Bạn biết không, có lúc ngồi cạnh người ấy, tôi hỏi: “Hoàng ngồi cạnh Giang có…cảm giác gì không?”. Bạn biết người ấy trả lời sao không? “Không!” người ấy nói với tôi như thế đấy! Thực sự mà nói lúc tôi mới chinh phục người ấy thì lý trí nhiều hơn là trái tim. Chính lý trí đã giúp tôi luôn một lòng hướng về người ấy. Rồi chuyện gì đến phải đến, vào ngày sinh nhật tôi, người ấy đã nói lời yêu với tôi! Bạn biết cảm giác của tôi như thế nào không? Có lẽ là đoạt huy chương vàng Olympic chưa chắc đã bằng được đâu!, hạnh phúc vô cùng! Thời gian 4 năm tiếp sau đó chúng tôi đã trải qua muôn vàn những kỷ niệm, vui có, buồn cũng có. Tôi đã từng bế người ấy cả một quãng đường khi người ấy gục ngã lúc biết tin cháu người ấy qua đời. tôi cũng buồn lắm, nhưng bản lĩnh một thằng đàn ông không cho phép tôi rơi nước mắt. Chúng tối đã từng đi biển Ninh Chữ, bạn biết rồi đó, được đi biển với người mình yêu thì trong những điều hạnh phúc và lãng mạn có lẽ chỉ đứng thứ nhất nhì. Cái cảm giác được đứng trước biển hét lên thật to những điều hẹn ước với người mình yêu nó thật lãng mạn biết bao. Tôi cũng thuộc túyp người thích lãng mạn mà! Tôi kể bạn nghe kỷ niệm này nhé! Bạn đừng có cười đó, vì tôi lúc đó còn ngờ nghệch lắm!


Đó là vào năm thứ hai của chúng tôi, ngày quốc tế phụ nữ, tôi đã cố gắng tạo một ngày kỷ niệm thật lãng mạn và đáng nhớ, thế là tôi chuẩn bị. đến tối, khi người ấy đi làm thêm về, mở của phòng. Bạn biết không, tôi đã nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của người ấy. Điều đó không dễ gặp đâu, nó giống như một thứ thuốc an thần vô cùng hiệu quả, làm cho lòng tôi ấm ám lạ thường. Tôi đã đặt dưới sàn một chiếc bánh cùng với ba ngọn nến và chiếc thiệp, dưới sàn tôi rải những cánh hoa hồng, trên tường là những dòng chữ tôi đã cố gắng khéo léo cắt mất cả buổi sáng:”Chúc mừng 8-3 nhé Gấu Yêu của anh! Hãy cùng anh cố gắng sống thật hạnh phúc nhé!”. Sau này tôi có đọc được nhật ký người ấy viết về cái buổi lễ nhỏ đáng nhớ đó. Bạn muốn nghe không? Tôi đọc nhé! Người ấy viết rằng:”Đêm 7-3 là một đêm đáng nhớ của đời tôi, đi làm về mệt nhưng hầu như cơn mệt mỏi đã tan biến đâu mất nhường chỗ cho sự bất ngờ và hạnh phúc! Anh đón tôi với bó hoa trên tay, trong phòng đầy hoa và mùi thơm phảng phất cùng với ba ngọn nến lung linh ánh sáng. Mọi thứ như một bữa tiệc nhỏ dành cho tôi vậy! …. Tôi muốn hét to lên rằng tôi yêu anh… yêu anh rất nhiều! cảm ơn ông xã của tôi! Cảm ơn anh!”. Đến tận sau này tôi mới được đọc những dòng đó. Bạn biết tôi đã hạnh phúc thế nào phải không? Có lẽ được giải nobel cũng chưa chắc bằng! Đó là một trong muôn vàn kỷ niệm đáng nhớ của tôi và người ấy! Giờ đây sau bốn năm, tôi cảm nhận được rằng tôi đã đúng khi dành toàn bộ trái tim, lý trí cho tình yêu này!

“Cô ấy giờ ở đâu ư?”, Bạn yêu dấu ơi! Giờ người ấy ra trường rồi, tình yêu của tôi cũng theo cô ấy đi luôn rồi! Đó là lý do tại sao tôi và bạn ngồi nơi đây cùng với chén rượu này! Khi biết tin cô ấy sẽ xin việc ở Nghệ An, tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì cô ấy đã có tương lai, lo vì không biết rồi đây tình yêu của tôi sẽ ra sao? Nhưng cái gì đến cũng đã đến, cô ấy tuy không nói nhưng tôi biết, chúng tôi phải dừng lại ở đây thôi! Tôi đã đau biết chừng nào, có lẽ nó còn đau đớn hơn cả việc bị tuột khỏi tay chiếc cúp vô địch thế giới vậy, thì đúng rồi, không được lần này còn lần sau, chỉ bốn năm thôi! Còn tôi thì mất đi vĩnh viễn cơ mà! So sánh khập khiễng quá nhỉ? Nhưng nó là như thế đấy! Bạn chắc cũng đã có lúc như tôi đúng không? Khóc ư? Tất nhiên là…. Không! Tôi nói thật mà! Bạn không tin sao? Bạn đã nghe câu “nước mắt đàn ông chảy vào trong tim” sao?


Những năm tháng sau đây tôi không biết mình sẽ ra sao nữa! có lẽ tôi sẽ giải quyết bằng một liều thuốc ngủ dài dài. Có lẽ là 50 hay 60 năm gì đó. Để khi tỉnh lại tôi sẽ không phải giáp mặt người đó nữa. Lúc đó tôi sẽ hỏi con cháu người ấy rằng người ấy đã sống ra sao? Sau đó tôi sẽ có thể yên tâm ngủ một giấc ngủ nữa, lần này sẽ lâu hơn. Cho đến khi tôi ở một kiếp khác, tôi sẽ tìm kiếm và yêu lại tình yêu tôi đã có, nhưng tôi sẽ khôn ngoan hơn, sẽ làm cho số phận phải để người ấy ở bên tôi mãi mãi! Hãy nâng với tôi ly này bạn nhé! Một ngày nào đó, khi tôi vá được một nửa trái tim này rồi, tôi sẽ cho nó đóng băng theo nửa bên kia luôn. Tôi chẳng còn lý do gì để cho trái tim của tôi tiếp tục có lửa khi mà tôi đã mất đi tất cả.


Bạn ơi! Ngày mai nếu có thể hãy đến thắp cho tôi một nén nhang và rót cho tôi một ly rượu nhé! Cuộc đời tôi may mà vẫn còn có bạn! Người bạn trong tiềm thức của tôi ạ!

Vĩnh biệt bạn!
Categories: ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét